Ăn Con Gà Lớn || Chương 51

Chương 51:

Edit: Tê Tê Team

Sao lại có vỏ chuối trong game?

Dưới ánh mắt muốn cười nhưng không dám của đồng đội, Diêm Nhất Chu yên lặng gỡ vỏ chuối xuống, anh ta sang đây xem trò cười của Diệp Đường Đường là phụ, đến nhìn Yêu Yêu mới là chính.

Diêm Nhất Chu thích Yêu Yêu, thích từ ba năm trước ở câu lạc bộ Thiên Hạ, lúc ấy Yêu Yêu là quân y mạnh nhất trong trò chơi «Interstellar» (Giữa các vì sao).

Khi đó Diêm Nhất Chu vẫn chưa là tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ là một tên trạch nam mập có kỹ thuật chơi rất tốt.

Trong một lần thi đấu offline, Diêm Nhất Chu gặp Yêu Yêu, lúc đó anh ta đã biết cảm giác là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Với kỹ năng chơi game xuất sắc của mình, anh ta trở thành một trong những tuyển thủ chuyên nghiệp của “Interstellar”, nhưng kết quả là “Interstellar” lụi tàn, Yêu Yêu rời câu lạc bộ ban đầu không rõ nguyên nhân.

Sau này eSport «PUBG» phất lên, Diêm Nhất Chu lại biết tin tức của Yêu Yêu, anh ta lập tức bắt đầu nghiên cứu PUBG.

Diêm Nhất Chu nghĩ, chắc Yêu Yêu không nhớ rõ mình, dù sao năm xưa anh ta hơn 100kg, hoàn toàn khác với ngoại hình bây giờ.

“Đường Đường.” Diêm Nhất Chu nhìn Yêu Yêu, gọi tên Diệp Đường Đường: “Hôm nay tôi qua thăm cậu chút, không phải vấn đề gì lớn, cậu đừng lo lắng.”

Diệp Đường Đường: “… Đừng gọi tôi như vậy.”

Diêm Nhất Chu: “Các cậu đừng gây chuyện ở nơi công cộng chứ, tạo drama cho người ta xem à.”

Lời này nhắc nhở Yêu Yêu đang tranh chấp, giờ cô ta mới nhớ ra đang trong quảng trường, xung quanh có rất nhiều người vây xem.

Yêu Yêu: “Cô buông tay ra, đừng làm ầm lên nữa.”

Sư Thi: “Cô buông trước đi.”

Nguyên Tiểu Diệp đung đưa đủ rồi, cô khẽ kích khớp tay bọn họ khiến cổ tay mất sức, cuối cùng chân cô cũng chạm đất.

“Để tôi đánh với cô ta trước, sau đó bốn chúng ta đi huấn luyện.” Nguyên Tiểu Diệp bình tĩnh nói nhưng toát ra ý tứ không được xía vào.

Yêu Yêu nhướng mày đắc ý, mỗi cử động trên cơ thể đều tuyên bố chiến thắng của cô ta, Sư Thi không cam lòng nhìn đối phương, nhưng cô ấy không phản bác Nguyên Tiểu Diệp.

Bàn Tử thở phào: “… Ok ok rồi.”

Diệp Đường Đường đi đến sau lưng Nguyên Tiểu Diệp, nhẹ giọng hỏi: “Còn tôi thì sao?”

Nguyên Tiểu Diệp không hiểu mấy người này bị sao nữa, đánh nhau với cô thú vị lắm à?

Nguyên Tiểu Diệp ngước mắt, bắt gặp ánh mắt Diệp Đường Đường: “Tối mai?”

Diệp Đường Đường nhẹ gật đầu, trong mắt mang theo ý cười.

Diêm Nhất Chu thấy ở đây yên tĩnh lại, vốn dĩ anh ta đến nhìn Yêu Yêu cho đã nghiền nên cũng rời đi nhanh.

Trước khi đi, Diêm Nhất Chu chợt nhớ tới một chuyện, anh ta chạy đến trước Yêu Yêu, cười rạng rỡ như dâng báu vật lên:

“Yêu Yêu, bữa anh mới gặp Cố Minh Vũ, anh ta nói rất nhớ ngày xưa em chiến đấu cùng họ, hình như họ cũng tham gia Ăn gà, lần này thi đấu cúp Ăn gà offline mọi người có thể ăn cùng nhau một bữa.”

Cố Minh Vũ là đội trưởng cũ của Yêu Yêu ở câu lạc bộ Thiên Hạ, một cầu thủ chuyên nghiệp nổi tiếng của Interstellar, nhưng sau khi Interstella xuống dốc, anh ta cũng flop theo.

Diêm Nhất Chu nghĩ Yêu Yêu sẽ rất vui khi nghe được tin tức của câu lạc bộ cũ, dù sao thì họ cũng hòa thuận tách ra, không xảy ra xung đột giữa hai bên.

Nguyên Tiểu Diệp cảm thấy cơ thể người phụ nữ bên cạnh khi nghe thấy ba chữ “Cố Minh Vũ” hoàn toàn căng thẳng, áp lực không khí trên người cũng giảm xuống.

Yêu Yêu thấp giọng cười: “Diêm Nhất Chu, anh thích xen vào chuyện của người khác như thế thì sao không đi quản người ta đi vệ sinh dùng lỗ gì đi?”

Nguyên Tiểu Diệp nhìn bóng dáng người muốn vật lộn với mình mờ dần rồi biến mất, Yêu Yêu offline.

Chỉ nghe thấy Diệp Đường Đường nói “Thôi xong”, anh cũng offline luôn mà không chào một câu.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Diêm Nhất Chu, vì mấy lời kia của thằng nhóc này mới làm Yêu Yêu ban đầu vui vẻ đột nhiên biến sắc mặt.

Bàn Tử thở dài một câu: “Sao anh dám nhắc Cố Minh Vũ trước mặt Yêu Yêu hả?”

“Có chuyện gì à?” Diêm Nhất Chu muốn bắt lấy Bàn Tử lại bị Nguyên Tiểu Diệp đẩy ra, cô lạnh lùng nhìn anh ta, vô cảm nói: “Đừng làm phiền tôi chơi game.”

Đúng lúc này Sấu Hầu vào đội, Bàn Tử bắt đầu ván chơi, ba người biến mất trên quảng trường, xuất hiện trên quảng trường đậu máy bay.

Sấu Hầu không ngờ Bàn Tử vào game trong chớp mắt, anh ta định lên tiếng nhưng lại phát hiện áp suất thấp trong đội, không khỏi hỏi: “Mấy người sao thế?”

Bàn Tử: “Haiz, biết càng nhiều áp lực càng nặng.”

Sư Thi: “Gặp phải một người xinh hơn mình, dáng cũng đẹp… Không vui.”

Nguyên Tiểu Diệp: “Đối thủ của tôi… offline.”

Ba người Bàn Tử, Sư Thi và Nguyên Tiểu Diệp ngồi xổm dưới cánh máy bay bị bỏ rơi ở quảng trường, dùng tay vẽ vòng tròn trên mặt đất, bóng đen đổ ập xuống khiến họ vô cùng phiền muộn.

Sấu Hầu càng tò mò, đến cùng đã xảy ra chuyện gì khi anh ta vắng mặt?

Đường bay từ cảng Novorepnoye đến thành phố Zharki, Bàn Tử tùy ý đánh dấu một điểm tại sân tập bắn (Shooting Range), yếu ớt nói: “Nhảy đây đi, sân bắn giàu, có thể nuôi sống một đội.”

Nguyên Tiểu Diệp và Sư Thi: “Ờ.”

Bốn người nhảy xuống gần cuối tuyến bay, trường bắn không một bóng người, im ắng khắp nơi, chỉ có âm thanh khẽ khàng bọn họ vô tình phát ra khi loot đồ, sự ngột ngạt bao trùm toàn đội.

Sấu Hầu bình thường im lìm nhất không chịu được mọi người còn im ắng hơn mình, anh ta không nhịn được hỏi: “Thế rốt cuộc là làm sao?”

Ba người thở dài một tiếng, ngay khi Sấu Hầu sắp nổ tung, Sư Thi lên tiếng đầu tiên, “Vừa nãy anh có ý gì vậy anh mập?”

Nguyên Tiểu Diệp im lặng một hồi mới chậm rãi nói: “Tôi cũng hơi muốn biết.”

Sấu Hầu: “…” Thật quá đáng, không ai quan tâm mình.

Sấu Hầu nghĩ mình có mặt chỉ để đủ đội hình, có lẽ tác giả sẽ không tốn nhiều mực miêu tả mình, hầu như là phần diễn của cô cả.

Bàn Tử nhìn khung cảnh thoáng đãng xung quanh, chỉ vào căn nhà gỗ phía sau trường bắn, “Nào, chúng ta ngồi trong nhà nói chuyện.”

Bốn người ngồi thành vòng tròn quanh chiếc bàn gỗ, Bàn Tử nén cảm xúc, bắt đầu nói: “Trước đây có một trò chơi rất nổi tiếng là «Interstella», nó nổi đến mức còn hot hơn PUBG bây giờ, nhưng vì nhà phát hành rất ấm ớ, không cập nhật game mà cứ làm gì đâu đâu nên nó mới lụi.”

“Câu lạc bộ nổi nhất eSport lúc ấy là top 3 Vinh Quang, Thiên Hạ và Đỉnh Cao, Yêu Yêu là quân y trong Thiên Hạ, hồi đó cổ đã có tiếng với khả năng chỉ huy và trị thương trong game.”

“Có thể nói là chỉ cần ở trong tầm mắt Yêu Yêu, hễ không bị đối phương headshot thì sẽ không thể chết được.”

“Thời ấy Yêu Yêu là nữ thần quốc dân, cô ấy là một cô gái rất nhút nhát, trong sáng và xinh đẹp, phải tả sao ta, kiểu như hoa sen trắng ấy… ngày trước Sấu Hầu còn đặt poster cổ dưới gối kìa.”

Bàn Tử thuận miệng vạch trần sở thích của Sấu Hầu, Sấu Hầu lập tức đen mặt, chỉ muốn nện cho Bàn Tử một trận.

“Có chuyện gì xảy ra?” Sư Thi hỏi.

Bàn Tử nhìn xung quanh, bảo ba người xích lại gần, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói, chỉ nghe nói thôi nhé, lúc đó Yêu Yêu chơi eSport để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, đây là cách nhanh nhất đối với cô ấy.”

“Thời điểm ấy Cố Minh Vũ câu lạc bộ Thiên Hạ theo đuổi Yêu Yêu suốt, có bữa tiệc anh ta muốn… Yêu Yêu không thành công, thẹn quá hóa giận ỉm lương năm đó của cổ mãi mới nhả.”

“Phạm pháp mà, sao anh ta có thể giữ lương được?”

“Anh ta là con trai của một một nhà tài trợ câu lạc bộ, vì vậy có thể nói rằng câu lạc bộ thuộc về anh ta, giam lương tuyển thủ là bình thường trong eSport lúc ấy.”

“Sau đó thì sao?”

“Không trả được phí, Yêu Yêu xin bệnh viện gia hạn thời gian, bệnh viện đồng ý tạm ứng tiền cho Yêu Yêu. Mẹ cổ vô tình nghe được các y tá nói chuyện, bà ấy bị trầm cảm, cảm thấy mình là gánh nặng cho con gái nên đã nhảy lầu tự tử.”

“Yêu Yêu rời luôn câu lạc bộ, club cũng đuối lý nên phải để cô ấy đi, nói sẽ không hạn chế sự phát triển của cổ. Thực ra Cố Minh Vũ luôn ngầm hoạt động, không câu lạc bộ mới nào chịu nhận Yêu Yêu.”

“Đúng lúc đó Đường thần đã chiêu mộ Yêu Yêu.”

“Cô nghĩ Yêu Yêu sẽ phản ứng sao khi nghe thấy tên Cố Minh Vũ chứ, đầu tên Diêm Nhất Chu kia có điện hay sao ý.”

 Nhớ đến Yêu Yêu trước kia, Bàn Tử thở dài không thôi.

“Nghĩ mà xem, trước kia Yêu Yêu là cô gái hễ nói chuyện với con trai là đỏ mặt, thực sự rất dịu dàng ân cần, nếu không thì đã không nổi tiếng đến vậy.”

Nguyên Tiểu Diệp gõ đốt tay xuống mặt bàn: “Sao mà anh biết tường tận thế?”

Bàn Tử cười he he: “Anh từng làm ăn với họ mà, đàn ông trên bàn rượu có gì là phun hết, chẳng qua trông anh ở buổi offline năm đó… hơi khác nên họ từng gặp anh cũng không nhận ra.”

Cho nên cái nghe nói của anh ta căn bản là sự thật.

Bàn Tử tự hào sờ lên khuôn mặt béo của mình, Sấu Hầu liếc anh ta một cái, trời mới biết anh ta dùng thủ đoạn gì mà biến được mình thành hình hài ma quỷ trong game như thế này.

“Rầm ——“

Sư Thi đập mạnh tay xuống bàn, “Tức chết thôi, cái thằng Cố gì gì kia đúng chó mà!”

“Ôi cô cả sao lại tức.” Bàn Tử cười tủm tỉm nói: “Không phải vừa nãy còn cãi nhau hăng lắm à?”

Sư Thi: “Nhưng tôi đâu ghét cổ, tôi biết cô ấy gặp phải chuyện này.” Cô ấy đặt tay lên ngực, “Tôi cảm thấy rất khó chịu.”

Trong lòng Nguyên Tiểu Diệp không sóng gió mấy, Bàn Tử thấy cô thờ ơ thì chợt cười gằn hỏi: “Sương Diệp, nếu em gặp chuyện thế này thì sẽ làm sao?”

Nguyên Tiểu Diệp nhìn chằm chằm trên bàn, chậm rãi rút cái liềm sau lưng: “Giết anh ta chứ làm gì nữa.”

Nơi như phố Đen, chết mất một hai người sẽ không bị phát hiện, phố Đen còn có người chuyên xử lý thi thể bị giết, thậm chí tạo thành một dây chuyền công nghiệp hoàn chỉnh.

“Hahahaha!” Bàn Tử và Sư Thi bị Sương Diệp chọc cười, chỉ riêng Sấu Hầu từng lên chiến trường biến đổi ánh mắt, nhìn về hướng Sương Diệp.

Cô không hề nói đùa!

Nguyên Tiểu Diệp đảo mắt nhìn Sấu Hầu, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt: “Bên ngoài có khách.”

Một chiến đội xuất hiện bên ngoài nhà gỗ từ lúc nào không hay.

Đội bọn họ loot thành phố Severny xong, tiện đường đi ngang qua hầm trú ẩn của lực lượng không kích bên ngoài trường bắn, nhặt được vật tư nên nghĩ là ở đây không có người.

Bọn họ loot trường bắn còn nhặt được hai khẩu súng trường M416, nghĩ là sau nhà gỗ vẫn còn đồ nên họ tới gần.

Từ cửa sổ nhà gỗ, bọn họ nhìn thấy có bốn người đang ngồi trong nhà.

Hai nam hai nữ, chỉ thấy tấm lưng thon gầy của cô gái mà không rõ mặt, dáng người hai nam khác nhau như hai thái cực, người mập phải gấp 4 lần người gầy.

Hai bọn họ còn mặc váy ngắn màu trắng, lông chân chưa cạo sạch lộ hết ra ngoài, bốn cái chân lông lá làm người ta buồn nôn từ tận đáy lòng.

Nghe thấy Sương Diệp nhắc nhở, đồng thời phát hiện bóng dáng đối phương ngoài cửa sổ, Bàn Tử đứng dậy vặn mình, ngại ngùng chổng mông đối mặt họ.

Quần lót màu trắng viền ren.

Nếu được mặc trên người một cô gái xinh đẹp thì quả là một niềm vui.

Nhưng mặc trên người một tên cao to đen hôi thô bỉ, thì là một cực hình.

“Ọe ——” Có người nôn đầu, hết người này đến người khác nôn liên hoàn.

Bàn Tử clear một đội dễ như trở bàn tay.

Ván này kết thúc, một bài viết mới xuất hiện trên diễn đàn.

Đội mồ côi lại phát minh ra chiến thuật mới, sử dụng trang phục bất ngờ và động tác tương phản làm kẻ địch sợ hãi, phá hủy ý chí của kẻ thù, khiến họ hoàn toàn mất niềm tin vào chiến đấu, từ đó giành chiến thắng trong trò chơi.

Bàn Tử nghiêm túc nói: “Sấu Hầu, lần sau chúng ta chơi thì mặc bikini đi, tôi có thể lấy size của hai chúng ta.”

Sấu Hầu: “Cậu sẽ bị đánh hội đồng đấy.”

Nguyên Tiểu Diệp nhìn thời gian thực bên dưới thời gian chơi game, cô nói: “Tôi phải đưa mèo đi khám đây, tối online tiếp.”

Tác giả có lời muốn nói: Nguyên · Đẫm máu · Diệp

3 bình luận về “Ăn Con Gà Lớn || Chương 51

Bình luận về bài viết này